Đó chính là kinh nghiệm xương máu của tôi. Tôi đã phải chuyển nơi làm mới để vợ chồng không sống trong cảnh ly thân. Khổ lắm các bác ạ, các bác đừng dại mà lấy vợ cùng công ty nhé!
Hồi mới yêu nhau, tôi cảm thấy thật may mắn khi quen được người làm cùng công ty. Cô ấy là một người con gái đẹp, nết na, thùy mị và rất quan tâm, chăm sóc cho tôi. Từ ngày chúng tôi quen nhau thì cô ấy chăm sóc cho tôi rất chu đáo. Hôm nào cũng nấu cơm trưa cho tôi, tôi có dịp “hếch mặt” lên với đám bạn, đặc biệt là đám con trai ế trong công ty. Sau giờ tan ca thì chúng tôi cùng đi ăn chung hoặc mua thức ăn về nhà nàng nấu. Nhưng mà không có chuyện “góp gạo thổi cơm chung” đâu nhé! Chính vì điều này mà tôi càng yêu cô ấy hơn. Nhưng mà, tình công sở sẽ vẫn đẹp hơn là “vợ chồng cùng công sở”.

Giờ đây, khi đã là vợ chồng. Tôi và nàng cũng ngồi ăn cơm chung nhưng mà sao khó nuốt quá mặc dù đồ ăn rất ngon. Cả buổi vợ chồng không nói với nhau câu nào. Tôi nhìn đám đồng nghiệp ế vợ kia tung tăng đùa giỡn với mấy em xinh tươi mà lòng phát ham. “Biết vậy ngày xưa kiếm cô nào khác công ty cho rồi!”. Nhiều lúc ngán cơm vợ nấu muốn ra ngoài ăn nhưng khi vừa mở miệng là bà lại ca bài ca cũ: “Công em cực khổ sáng dậy sớm nấu cơm cho anh ăn, anh không ăn có phải là lãng phí không, tháng này tiền nông eo hẹp...” bla bla các kiểu. Thế là tôi chỉ biết ngậm ngùi nuốt cơm. Bữa nào vợ đi công tác là bữa đó tôi được tự do.
Tôi phát ngán với cái kiểu vợ chăm tôi như chăm con. Tôi và vợ làm chung công ty nhưng thuộc 2 phòng khác nhau. Đang lúc “dầu sôi lửa bỏng” vì sắp hết tháng mà doanh thu chưa về thì bà vợ tôi gõ cửa rồi đi thẳng vô phòng đưa cho tôi 1 hộp sữa rồi dặn dò các thứ. Hỏi các bác có phải bà vợ già đang làm mất mặt tôi không chứ. Ai đời đàn ông đàn ang già đầu rồi mà đi uống sữa của đứa con nít. Tôi “được” một trận bẽ mặt với cấp dưới. Bây giờ nghĩ lại còn thấy tưng tức trong người.
Chưa hết, mỗi lúc công ty có ăn uống, tiệc tùng, lễ liếc gì thì y như vợ chồng tôi như hình với bóng. Người ngoài nhìn vào thì họ ngưỡng mộ vợ chồng lâu năm mà cứ nhứ vợ chồng son. Có ai biết được nỗi khổ của tôi là luôn có người “giám sát” kè kè bên cạnh. Muốn xả láng một bữa với anh em cũng phải nhòm mặt vợ. Lỡ có cao hứng lên ca 1 bài với mấy cô em xinh tươi là lúc về nhà bị vợ xỉa xói, giận hờn đủ đường... Ôi! Khổ cái thân tôi quá! Tôi muốn được tự do!!!!!!!

Sau nhiều lần chất chứa trong lòng thì tôi làm 1 trận cãi nhau thật to với vợ. Tôi ra ngoài sống một thời gian cho khuây khỏa và để tạo cơ hội cho vợ chồng tôi tự ngẫm nghĩ về bản thân. Tôi cảm thấy áp lực khi phải sống 24/24 giờ với vợ tôi. Vậy là tôi quyết định chuyển về làm ở chi nhánh của công ty. Dù lương không cao nhưng đó là cách giữ tổ ấm của tôi.
Trong tình yêu, dù yêu nhau nhiều đến cỡ nào, quan tâm nhau cỡ nào nhưng cũng luôn nhớ và tôn trọng khoảng cách cá nhân của mỗi người. Cái gì quá cũng không tốt. Vừa vừa thôi sẽ hay hơn.
Chị em phụ nữ nhớ chừa cho cánh đàn ông cho chúng tôi được thở với!
Em nói thế đúng không các bác!
Hoangdung...@gmail.com