Hotline: 0973 549 00
Menu

Vì muốn có tiền mua nhà vợ tôi ngoại tình với sếp

Khi nghe cô ấy nói, bỗng tôi ôm chầm lấy cô ấy mà khóc to. Trong chuyện này tôi nên trách ai, trách cô ấy hay trách chính bản thân mình? Chính tôi mới là kẻ khiến em phải đau khổ. Tôi có nên tha thứ cho người vợ đã phản bội mình không?

Vợ chồng tôi sống với nhau tính đến nay cũng đã được 5 năm, có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh. Chúng tôi cùng nhau lớn lên ở một vùng quê nghèo, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã. Tôi hơn vợ mình 3 tuổi, thế rồi sau này duyên phận đưa chúng tôi đến với nhau, từ tình bạn chuyển thành tình yêu và kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc.

5 năm trước khi vợ tôi mới tốt nghiệp đại học, chúng tôi tính sẽ xin vào một công ty, làm chung công ty sẽ có nhiều thời gian dành cho nhau hơn. Vì thế tôi quyết tâm bỏ công việc đang làm để cùng cô ấy làm đơn ứng tuyển vào công ty điện tử. May mắn thay chúng tôi cùng trúng tuyển và kể từ đó hai chúng tôi như hình với bóng.

Sự thật đau đớn về người vợ chung thủy

Vợ tôi là người phụ nữ xinh đẹp, hiền dịu, nết na, sống đúng chừng mực. Kể từ ngày kết hôn cô ấy luôn sống đúng đạo làm vợ, chuyện trong nhà một tay cô ấy lo liệu, ngay cả trong công việc cô ấy cũng không hề tỏ ra thua kém tôi.

Đặc biệt cô ấy là người phụ nữ biết lắng nghe, biết chia sẻ, quan tâm, chăm sóc chồng con hết mực. Suốt 5 năm chung sống, làm việc gì cô ấy cũng nghĩ đến chồng con trước, có khi nào cô ấy nghĩ cho bản thân mình đâu.

Thế nhưng dù cố gắng đến đâu thì cuộc sống của vợ chồng tôi cũng vẫn rất khó khăn. Bởi xuất phát điểm của vợ chồng tôi là hai bàn tay trắng, không nhà cửa, không lắm tiền nhiều của, không ô to dù lớn, bố mẹ đều là những người nông dân chân chất thật thà nên 5 năm qua cả gia đình tôi 3 người vẫn phải sống chật vật trong căn nhà thuê vẻn vẹn 25m. Vì biết cuộc sống trên phố thị rất khó khăn nên vợ chồng tôi không dám sống hoang phí, chi tiêu rất tiết kiệm cũng chỉ mong mỗi năm để ra được chút tiền. Vậy mà 5 năm làm việc cật lực, ăn tiêu dè dụm cả hai vợ chồng cũng chỉ bỏ ra được 200 triệu. Số tiền này chẳng thấm vào đâu, chỉ một vài trận ốm là hết, nghĩ gì đến việc mua nhà.

Ngày nào tôi cũng nghĩ phải làm thế nào để kiếm tiền, nhưng nghĩ đến nát óc tôi cũng chẳng thể nghĩ nổi cách nào. Nhiều đêm hai vợ chồng nằm với nhau mà chỉ biết an ủi, vỗ về nhau. Nhưng dù cuộc sống có nghèo khó đến đâu tôi cũng không bao giờ tin nổi vợ mình lại đi ngoại tình.

Vì muốn cố tiền mua nhà vợ tôi ngoại tình với sếp

Niềm tin yêu, sự tin tưởng tôi dành cho cô ấy suốt bao năm qua bỗng sụp đổ trong chốc lát khi chính mắt tôi trông thấy vợ mình ôm eo một người đàn ông khác rồi từ từ bước ra từ khách sạn. Người đàn ông đó chính là sếp tôi, chính ông ấy là người đã dựng lên màn kịch này. Giá như cô ấy và ông ta chỉ đi song song bên nhau có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận tin rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm, cô ấy đến đó cùng ông ta là vì công việc. Nhưng hình ảnh hai người tình tứ, ôm ấp nhau lại hiện ra quá rõ trước mắt tôi, làm sao tôi có thể dối mình, dối lòng.

7h tối khi tôi đang ngồi chờ cơm vợ thì sếp tôi gọi điện nói 8h tối tôi đến địa chỉ đó để lấy hồ sơ. Ai ngờ tất cả chỉ là màn kịch, thứ ông ta muốn cho tôi xem là sự thật về người vợ chung thủy của tôi.

Lúc đó đầu óc tôi quay cuồng, trời đất tối sầm lại, tôi toan định xông thẳng đến đó, nhưng chợt nghĩ lại đến đó rồi tôi sẽ làm gì, đánh đấm, hay chém giết… tôi không làm được. Tôi chạy thẳng về nhà, chốt cửa phòng lại ôm cậu con trai bé bỏng vào lòng nước mắt dàn giụa.

Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi khóc, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy cũng không thể khiến tôi gục ngã. Vậy mà trong chốc lát tôi thấy mọi thứ xung quanh mình sụp đổ.

Khi vợ tôi về đến nhà, vẫn nụ cười thường ngày, vẫn tiếng nói thân thương ấy mà ngày hôm nay tôi thấy xa lạ, chán ghét và căm giận. Tôi lao ra khỏi phòng nắm chặt lấy tay vợ, ghì sát cô ấy vào tường mà hét lên “Cô vừa đi đâu về, cô ở đâu, ngủ với ai. Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, sao cô lừa dối tôi…? cô nói đi…”. Ngay lúc ấy vợ tôi ngã khuỵu xuống chân tôi, đôi môi run lên, nước mắt lăn dài trên má, cô ấy vừa khóc vừa van xin tôi tha thứ.

Sau khi bình tĩnh cô ấy kể hết mọi chuyện. Cô ấy nói “Em muốn vợ chồng mình được sống sung sướng hơn, nhưng cứ như thế này thì cả đời mình cũng không thể mua nổi nhà. Em thương anh, cũng không biết nên làm thế nào để kiếm được tiền. Hôm đó, sếp nói với em chỉ cần em chấp nhận 1 lần với sếp, ông ấy sẽ giúp anh thăng chức, tăng lương, và còn cho vợ chồng mình một khoản tiền đủ để mua 1 căn chung cư nhỏ. Ban đầu em sợ và nhất quyết không đồng ý, nhưng cứ nghĩ đến những đêm anh thao thức suy nghĩ em mới quyết định đồng ý với ông ta… Em biết mình sai rồi, em không nên làm vậy…”.

Người tình của chồng tôi tìm đến tận nhà đòi... cưới

Tôi cũng lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không bình thường ở chồng mình khi anh về nhà mà hồn vía như ở tận đâu đâu, thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Thỉnh thoảng có những cuộc điện thoại anh đang nói chuyện mà nhìn thấy tôi tới gần là anh lập tức ngắt máy, hoặc nói rất gượng gạo.


Tôi quen anh khi về nhà máy thực tập để làm đề án tốt nghiệp. Nhờ anh tận tình hướng dẫn nên tôi hoàn thành tốt đẹp chuyến thực tập với kết quả khá cao. Hình ảnh anh kỹ sư đẹp trai, thân thiện và tốt tính không hiểu sao cứ trở đi trở lại trong suy nghĩ của tôi.

Thế rồi thật bất ngờ khi tôi đã ra trường và đi làm được mấy tháng thì tôi nhận được điện thoại của anh, anh hỏi thăm sức khỏe, công việc của tôi và ngỏ ý mời tôi đi uống nước.

Chẳng hiểu có phải do duyên số hay không nhưng sau vài lần gặp gỡ, chúng tôi đến với nhau và đám cưới được tổ chức sau hơn một năm yêu thương mặn nồng.

Rồi cậu con trai đầu lòng ra đời trong niềm hạnh phúc khôn tả của cả hai bên gia đình, chồng tôi yêu con lắm, ngoài giờ làm anh luôn quấn quít bên hai mẹ con, hết chơi đùa với con lại đỡ đần vợ công việc nhà.

Khi con trai chúng tôi được gần 2 tuổi thì chồng tôi được phân công biệt phái vào công tác ở một nhà máy phía nam với thời hạn một năm. Biết là phải xa chồng trong thời gian khá dài nhưng tôi vẫn cố động viên chồng yên tâm công tác.

Thời gian đầu, hễ cứ có thời gian rảnh là anh ra với mẹ con tôi, mỗi lần về là quấn quít yêu thương, mỗi lần đi là bịn rịn chẳng muốn rời.

Thế nhưng càng về sau, thời gian anh về thăm nhà càng thưa hơn, lý do vì công việc quá bận rộn, anh phải cố gắng làm cho kịp tiến độ...

Tôi cũng lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không bình thường ở chồng mình khi anh về nhà mà hồn vía như ở tận đâu đâu, thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Thỉnh thoảng có những cuộc điện thoại anh đang nói chuyện mà nhìn thấy tôi tới gần là anh lập tức ngắt máy, hoặc nói rất gượng gạo.

Thế rồi chồng tôi cũng hết thời gian công tác ở phía nam, anh trỏ về nhà nhưng linh tính của người vợ cho tôi biết anh không còn là anh của ngày trước nữa. Anh đối xử với vợ con lạnh nhạt, chuyện chăn gối, ái ân với vợ hờ hững, chỉ qua loa cho xong việc.

Mọi chuyện vỡ lở khi chiều thứ 7 vừa rồi, mẹ con tôi vừa dọn mâm cơm lên chờ chồng về ăn cùng thì một cô gái trẻ, ăn mặc sành điệu bấm chuông gọi cửa nhà tôi. Vừa vào nhà, cô gái đã giới thiệu ngay, chẳng ngần ngại rằng cô là bồ của chồng tôi suốt thời gian anh công tác trong đó. Cô phải tìm ra tận đây vì chồng tôi hứa ly hôn vợ để vào cưới cô ta mà đã gần nửa năm nay anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa đó. Tôi càng nghe cô gái nói càng thấy choáng váng. Tôi biết làm thế nào bây giờ?

Theo An Trí
Tiền Phong

Nhục nhã khi phát hiện “nghề” làm thêm của vợ…

Cả tháng sau, thỉnh thoảng anh lại gặng hỏi về việc làm thêm của chị, chị toàn lấp liếm rồi trả lời qua loa.

Vợ chồng anh chị cưới nhau được hơn 5 năm nhưng vẫn sống cảnh thuê nhà. Chị quê ở Hà Nam, anh ở ngoại thành Hà Nội. Ngày cưới chị, họ hàng, làng xóm ở quê bàn ra tán vào: ‘Số nó thế mà may, lấy được giai Hà Nội, ít ra không phải lo cái chỗ chui ra chui vào’. Chị chỉ cười. Cưới nhau về, anh chị tiếp tục cảnh nhà thuê như thời còn độc thân, chỉ khác là chuyển từ phòng trọ 15m2 lên 25m2 cho rộng rãi. 

Năm đầu tiên sau khi cưới, anh chị chưa có con nên với mức lương ‘bình bình’, hai vợ chồng vẫn đủng đỉnh chi tiêu mà không phải lo toan gì. Mọi chuyện chỉ bắt đầu ‘quá tải’ từ khi bé Nấm chào đời. Mỗi tháng, tiền bỉm, tiền sữa, tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt cho 4 người (anh chị đón bà ngoại ở quê lên trông con giúp)… cứ thay nhau ‘móc ví’ hai vợ chồng. Nhiều tháng lương vừa lĩnh về mà đã tiêu gần hết. Chị bắt đầu quay cuồng với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Chị chuyển hết công ty nọ đến chỗ làm kia những mong sẽ có thu nhập khá hơn. Nhưng sau năm lần bảy lượt thì đồng lương chị kiếm được mỗi tháng cũng không vượt quá con số 10 triệu đồng.

Còn hơn cả cú sốc...

Anh cũng thay đổi chỗ làm một vài lần, có giai đoạn còn nghỉ làm đi buôn bán cùng 1 người bạn song thu nhập vẫn chẳng được cải thiện.

Con càng lớn, tiền tiêu càng nhiều, chị lại càng cáu gắt, cằn nhằn, bóng gió xa xôi chuyện chồng người ta giỏi giang, vợ con được nhờ, năm nào cũng đi du lịch… nhà mình thì tiêu pha phải so đo, dè xẻn từng đồng. Có lúc, anh thở dài quay đi, có lúc anh cáu ‘vặc’ lại: ‘Em thôi cái kiểu ảo tưởng đi. Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, đầy nhà còn khổ đến đâu kia kìa, tiêu pha vừa phải thôi’.

Chị im lặng, cứ thế, ngày này qua tháng khác, nỗi lo tiền nong tỉ lệ thuận với nỗi chán chồng. Một dạo, anh thấy chị vui vẻ hơn hẳn, hàng tuần không ca thán chồng 1 câu, cũng không than vãn chuyện tiền nong nữa. Anh chưa kịp lĩnh lương, chị cũng không hỏi han gì.
Anh thấy lạ, hỏi chị: ‘Dạo này em không bắt anh ‘nộp thuế’ à?’. Chị cười: ‘Không nộp lấy gì mà ăn?’.

‘Tháng này anh lĩnh lương muộn đến nửa tháng mà sao không thấy em hỏi?’, chị trù trừ một lát rồi trả lời qua quýt: ‘Em mới kiếm thêm được đồng ra đồng vào’, ‘Ở đâu?’, ‘Thì làm thêm chứ ở đâu?’, ‘Làm thêm cái gì’, ‘Anh hỏi làm gì kỹ thế, anh biết sao được việc của em…’. ‘Vợ chồng mà cũng phải giấu sao?’, ‘Có công ty bé tí, không có kế toán, đứa bạn giới thiệu em làm thêm’, ‘Làm thêm mà ở nhà không phải làm à?’, ‘Em tranh thủ làm ở công ty là xong…’.

Anh chẳng mảy may nghi ngờ vợ, dù không chỉ món ăn trong nhà được cải thiện, đồ dùng được thay mới, dù vợ vui vẻ, ăn diện khác hẳn trước. Đơn giản bởi anh luôn tin vợ và có nhiều thứ thay đổi, anh cũng không hề biết. Mãi đến một hôm xe chị hỏng, anh ngồi chờ chị trang điểm gần nửa tiếng đồng hồ để đèo chị đến công ty, anh cáu: ‘Vẽ vời, chồng con rồi mà còn phấn với son rõ lâu’.

Tự nhiên, trong đầu anh gợn lên một suy nghĩ: ‘Quái lạ, trước kia vợ mình có biết đến phấn son đâu nhỉ’. Tối ấy về, anh để ý kỹ hơn tủ quần áo của cả nhà, chật ních là những váy vóc của chị. Rồi cả nước hoa, túi xách cũng chiếm nguyên mộc góc. Anh quay ra hỏi chị: ‘Dạo này em làm thêm nhiều à?’, ‘Không, vẫn thế’, ‘Lắm tiền mà đầu tư váy áo nhỉ?’, ‘Thì làm lâu, lại tin tưởng nên công ty ấy nó cũng cho tí bổng lộc’…

Cả tháng sau, thỉnh thoảng anh lại gặng hỏi về việc làm thêm của chị, chị toàn lấp liếm rồi trả lời qua loa. Anh mở mail cá nhân của chị, cũng không thấy bất cứ email nào liên quan đến công việc làm thêm đó. Anh đinh ninh nhất định chị đang giấu giếm anh chuyện gì, điều anh sợ nhất là chị bị lợi dụng làm ăn phi pháp gì đó. Đúng lúc đang vẩn vơ suy nghĩ thì điện thoại chị báo có tin nhắn, chị lại đang đi đổ rác.

Anh tò mò, mở ra, là tin nhắn của một số điện thoại không lưu tên trong danh bạ: ‘Thứ 3 bay rồi, mai nhé!’. Vỏn vẹn có từng ấy chữ mà lòng anh như lửa đốt… Linh tính điều gì đó khiến anh vô cùng sốt ruột. Sáng hôm sau, anh xin nghỉ làm, đến ngồi cả sáng ở quán cà phê gần cổng công ty chị. Mắt anh cứ nhìn trân trân vào phía trong cổng.

1 tiếng, 2 tiếng, rồi cả 4 tiếng trôi qua, hơn 12h, anh thấy chị tất tả xách túi và đi bộ thẳng ra phía ngoài đường. Anh vừa đứng dậy lấy xe bám theo, vừa không rời mắt khỏi chị. Chị không dừng lại phía đầu đường mà tiếp tục đi bộ, phải đến 500m, chị mới rẽ vào 1 ngõ nhỏ, nơi ngay đầu ngõ đã có 1 chiếc 4 bánh đỗ chờ sẵn… Cuộc bám đuôi của anh dừng lại ở 1 khách sạn sang trọng.

Không kiềm chế thêm được nữa, ngay khi chị bước chân ra khỏi ôtô trong tầng hầm khách sạn, anh đã lao đến thẳng tay tát chị: ‘Cô đi làm thêm đấy à, vất vả quá nhỉ, làm xuyên cả trưa?’. Trong cơn giận dữ tưởng như quên hết trời đất, anh vẫn thấy chiếc xe chị vừa bước ra lao vun vút lên phía cửa ra của tầng hầm…

Ngay lúc ấy, chị về nhà với khuôn mặt sưng vù. Anh đi đến nửa đêm mới về, người nồng nặc mùi rượu. Vừa thấy bóng anh, chị đã cầu xin anh tha thứ. Chị ‘thành khẩn’ khai hết đầu đuôi mọi chuyện, rằng chị đi làm thêm thật, song rồi bị chính tay giám đốc công ty ấy ‘gạ gẫm’ và hắn ‘tình nguyện’ chu cấp cho chị số tiền ‘làm thêm’ hơn hẳn mức lương chính của chị.

Nhiều lần chị muốn ‘chấm dứt’ nhưng hắn không cho, ‘ép’ chị phải ‘làm thêm’ tiếp… Nghe chị vừa thú nhận vừa khóc, anh im lặng không nói một lời. Mãi đến khi chị dừng lại, anh mới ngước ánh mắt đỏ ngầu lên, nói đứt quãng: ‘Thế là tại hắn ta hết à? Sao cô hiền đột biến vậy nhỉ? Một là vợ thằng này, hai là vợ thằng khác, cô chọn rồi đấy, còn dài dòng làm gì…’.

Ngay trong đêm, anh thu xếp vài bộ quần áo rồi bỏ đi, mặc chị ra sức níu kéo, cầu xin. Cuộc hôn nhân của hai người nhùng nhằng thêm gần 3 tháng sau thì được tòa chính thức giải quyết ly hôn. Lần cuối cùng chạm mặt nhau, chị nói lời xin lỗi anh, anh đáp lại: ‘Tôi không giàu, không giỏi, đấy là lỗi của tôi. Nhưng với thằng đàn ông, được vợ ‘bao’ bằng kiểu ‘làm thêm’ ấy thì không nỗi nhục nào bằng…’.

Chồng xin kiếm 'rau sạch' để cuộc sống không nhàm chán

Anh thú nhận với tôi rằng năm nào anh cũng phải có thêm 1-2 cô, anh nói cơ thể anh đòi hỏi chứ anh cũng không biết sao nữa.

Tôi và chồng yêu nhau từ khi còn 16 - 17 tuổi, đến năm 20 tuổi chúng tôi kết hôn. Hiện giờ đã có ba bé, một trai và hai gái. Bé lớn nhất cũng 13 tuổi, nhỏ nhất 2 tuổi. Về vấn đề tài chính chúng tôi không thiếu thốn, cơ ngơi đầy đủ. Nhưng cách đây hai năm chồng tôi cặp bồ, là một cô gái tiếp viên, chồng tôi đi qua đêm thường xuyên, tôi vừa buồn vừa đau khổ lắm. Nhưng bằng mọi cách như những người phụ nữ khác, tôi đã đem anh về được với gia đình.

Khi đó anh cũng biết sai và cố gắng sửa chữa lỗi lầm, ngày nào cũng giữ con và chăm con cho vợ đi học thể dục từ 7h tối đến 9h tối mới về. Anh đã cố gắng hy sinh và chiều chuộng tôi trong thời gian dài, tiền bạc làm ra anh điều đưa tôi hết, tất cả tài sản anh để tôi đứng tên. Anh luôn nhận thiệt thòi về mình. Một tháng anh đi nhậu khoảng 3 - 4 lần, nhưng lần nào cũng qua đêm. Thời gian gần đây anh đi có khi 2 - 3 ngày mới về.

Ảnh minh họa.

Bằng cảm nhận người phụ nữ tôi biết anh đang có vấn đề, và không khó khăn để anh phải thú nhận sự thật với tôi. Anh nói rằng anh yêu tôi là thật lòng, anh không bao giờ muốn mất tôi, nếu tôi muốn anh sẽ chấm dứt liền với cô gái đó và sẽ ở nhà đúng 3 tháng để tôi tin là anh yêu tôi như thế nào. Anh rất ghen khi tôi đi ra ngoài một mình, kiểm soát tôi gắt gao. Anh rất hãnh diện khi đi cùng tôi, ai cũng bảo tôi thông minh và xinh đẹp, tôi cũng không hiểu sao lại tha thứ cho anh dễ dàng như vậy. Anh thú nhận với tôi rằng năm nào anh cũng phải có thêm 1 - 2 cô, anh nói cơ thể anh đòi hỏi chứ anh cũng không biết sao nữa.

Xin nói thêm, tôi không bao giờ đánh ghen hay làm ầm ĩ, tôi chỉ hỏi anh, cách giải quyết của anh như thế nào? Nếu anh yêu ai thật lòng thì anh có thể ra đi với hai bàn tay trắng, còn nếu anh biết hối hận thì anh phải chùi mép cho sạch và đừng để tôi phát hiện ra anh sẽ tái phạm. Anh đã hứa và mong tôi tin anh, anh chỉ xin tôi cho anh kiếm "rau sạch" để cuộc sống thêm phong phú nhưng tôi đã không chấp nhận.

Trong lòng tôi nếu nói không ghen thì không đúng, nhưng sao tôi lại không thể đánh ghen ầm ĩ như người ta, tôi chọn cách làm việc trực tiếp với chồng, và tôi tự tin vào bản thân tôi. Tôi tự tin đến mức nghĩ rằng nếu bỏ anh, tôi sống bình thường, vì tất cả tài sản anh đã để lại hết nếu tôi từ bỏ anh. Nhưng mọi người hãy tư vấn dùm tôi, chồng tôi thuộc loại người như thế nào? Tại tham lam hay sinh lý quá mạnh như lời anh nói, tôi cảm thấy mệt mỏi với bản tính của chồng mình. (Kim Lan)

Theo Ngôi sao

Cửa nào trở về cho vợ ngoại tình?

Người đàn bà trong cuộc hôn nhân của mình lại chung đụng xác thịt với một người khác vì dại dột, vì ham hố, vì ngây ngô… là ví dụ rõ ràng nhất về người vợ ngoại tình, phản bội, tráo trở. Thế nhưng họ có đáng được tha thứ?

Hôm trước, tôi từng viết về những người đàn bà bỏ chồng theo trai (dù là thực hay là đồn thổi). Và tôi tin rằng luôn có những cuộc quay trở về của họ sau những lầm lỡ. Liệu những người đàn ông ở nhà, có dang rộng vòng tay cho lỗi lầm của vợ hay không? Như thế có là nhu nhược hay không?

Ngay sau chị B. bỏ đi vì không thể chịu nổi chồng, chồng chị vẫn ném những lời cay đắng về phía chị. Thế nhưng sau một thời gian nhận ra thế giới ngoài kia không đẹp đẽ, lý tưởng, không phù hợp với mình, chị đã nuốt nước mắt quay trở về. Trong những ngày chị đi hun hút, anh đã tự hứa với lòng mình, nếu gặp lại chị, việc đầu tiên anh làm là cạo sạch đầu và bôi vôi… rồi đuổi đi ăn xin, sung sướng chẳng muốn lại muốn làm loạn. Thế nhưng, ngày chị về, phản ứng đầu tiên của anh khi gặp chị là chửi, nhưng mà anh không đuổi, anh mở cho chị một con đường để chị lặng lẽ xách túi vào nhà. Chỉ 2 ngày hôm sau, vợ chồng chị lại rúc vào nhau như đôi chim cu. Họ coi như chưa có gì xảy ra. Hàng xóm nói ra nói vào, anh còn bênh chị ra mặt…

Sẽ có không ít vấn đề phát sinh sau những cuộc trở về của người vợ ngoại tình . Cụ thể là sự dằn vặt lương tâm của cả hai bên. Đàn ông sẽ bị mang tiếng có vợ bỏ nhà theo trai, chung chạ với nhiều người đàn ông khác… Đàn bà mang tiếng bỏ nhà theo trai, ham giàu sang, phú quý, vỡ mộng mới quay trở về.

Dù xã hội ném lại những lời lẽ cay nghiệt, thì ta cũng phải nghĩ suy trước những lời tâm sự tận đáy lòng của một người trong cuộc: Khi thiếu cô ấy, tôi thực sự đau khổ. Tôi thấy mình bị chìm trong men rượu, tôi nghe thấy các con mình khóc lóc… Vì thiếu vợ, tôi và các con không được ăn đủ bữa, quần áo không ai giặt, nhà cửa bề bộn.

Trên thực tế, trớ trêu thay dù hành động bỏ đi là đúng hay sai thì người nhận lại hậu quả vẫn cứ là đàn bà (Ảnh minh họa).

Có rất nhiều người đàn bà may mắn sau khi trở về. Chuyện gia đình nhà chị H là một ví dụ. Ngày chị xách ba lô quay trở về nhà, anh chồng chị có mắng chửi, hằm hè thế nhưng chỉ thấy chị im lặng và khóc. Đến 3 ngày sau chị mới nói, cuộc sống gia đình chật vật quá, chị đi theo bè bạn làm ăn. Đâu ngờ gặp toàn lũ đểu, tiền bạc mang về cho chồng con không có, nỗi nhục thì theo đuổi đằng đẵng.

Nghe chị nói vậy, cộng với bao nhiêu ngày im lặng và nghĩ, anh biết rồi… Anh mang hết quần áo đi để giặt, anh lấy nước về lau nhà. Anh bảo: “Xí xóa nhé, bây giờ xin em ở nhà đói khổ nuôi con”. Tha thứ lúc này đây không phải là nhu nhược, hèn nhát mà là tự mở cho mình cơ hội để làm lại và yêu thương.

Không có nhiều chuyện kết thúc có hậu như 2 câu chuyện trên. Bởi có không ít những người đàn ông chỉ sau vài ngày vợ bỏ đi, họ cưới ngay một cô vợ khác bằng một đám cưới linh đình mà bất chấp dư luận, pháp luật… Đàn ông là phái mạnh, họ vẫn tự cho rằng “mình có què, có cụt vẫn dễ dàng lấy vợ”.

M. A là cô bạn rất thân của tôi. Chồng M.A vốn khô khan lại gia trưởng nên cô giận dỗi bỏ nhà đi và kèm tờ đơn ly dị để dọa chồng. Ai ngờ, ngay hôm sau chồng cô đã tự mình nộp đơn lên tòa. Cô còn được biết, anh đã vận dụng mọi mối quen biết để việc ly hôn được diễn ra nhanh nhất có thể. Vì còn yêu chồng, cô đã vội vàng quay về để níu kéo, nhưng là vô ích. Chồng cô đay nghiến, và coi việc cô bỏ nhà đi là hư hỏng, là không ra gì, là bỏ chồng thì chỉ để theo trai. Anh ta tuyên bố không bao giờ chấp nhận một người vợ như cô nữa. Điều M.A thật sự sốc, đó là chồng cô đã nhanh chóng làm lễ đính hôn với một cô gái khác, mặc dù việc ly hôn còn chưa giải quyết xong. Đi bất cứ đâu, chồng cô cũng hãnh diện giới thiệu với mọi người về vợ sắp cưới, nào là ngoan ngoãn, giỏi giang, nào là so với cô thì hơn gấp trăm, gấp ngàn.

Với đàn ông, đặc biệt là người đàn ông vốn tính gia trưởng, có lẽ hành động bỏ nhà đi của vợ là rất khó để tha thứ. Vì danh dự, vì tự tôn của bản thân cho dù còn yêu và còn có thể cứu vãn nhưng họ cũng vẫn buông tay. Đàn bà ích kỷ và nông nổi, còn đàn ông ích kỷ và quyết đoán thế nên, nếu giải quyết vấn đề một cách nông nổi, thì đàn bà sẽ nhận lại sự quyết đoán phũ phàng từ người đàn ông mà thôi.

Câu chuyện của L. cũng đau lòng không kém. L vốn xinh đẹp và nhanh nhẹn, cô vướng lưới tình với chồng vì anh có cái miệng nói chuyện ngọt ngào, nhưng vô công rồi nghề, xấu người, xấu cả nết. Chịu đựng mãi cô đã đình công bỏ nhà đi, để mong chồng hối hận mà thay đổi. Ai ngờ, chỉ một lần duy nhất nóng vội mà cô đã mất tất cả. Sau một vài lần gọi mà cô vẫn không chịu trở về, chồng cô đã tuyên bố luôn: "Không có em, tôi có người khác". Anh ta cầm toàn bộ số tiền chuẩn bị mua căn chung cư mà cô đã gom góp gần 10 năm, để làm một đám cưới hoành tráng với chính cô bạn học cũ của mình. Và không quên rêu rao khắp nơi rằng, cô là người vợ ngoại tình, bỏ chồng để theo người đàn ông đẹp trai và giàu có. Biết chuyện cô lao đến đám cưới để đòi lại công bằng, thì nhận được một cái tát như trời giáng của chồng và bị gia đình chồng đuổi đi.

Trên thực tế, trớ trêu thay dù hành động bỏ đi là đúng hay sai thì người nhận lại hậu quả vẫn cứ là đàn bà. Thế nên, một lời nhắn nhủ với các chị là hãy suy nghĩ thật kỹ trước mọi hành động để không tự chuốc tổn thương vào mình.

Như tôi nói ở trên, các chị có cửa để quay về, nhưng cánh cửa ấy hiếm và hẹp.

Theo T.Phan / Trí Thức Trẻ

Người yêu cũ nằng nặc đòi làm vợ bé

Nếu phải bỏ cô ấy bơ vơ thêm lần nữa, tôi cũng không đành lòng.

Thú thực, khi nhận được một lời đề nghị như thế từ người mình từng yêu tha thiết, tôi cũng có chút rung động. Dù gì cô ấy cũng là người tôi từng rất yêu, vì bố mẹ cô ấy phản đối nên chúng tôi không thể cưới nhau. Ngày đó, khi cô ấy bỏ đi lấy chồng, tôi đã không ngủ mấy đêm liền, lang thang uống rượu một mình và vô cùng đau khổ. Tôi không nghĩ rằng, sau mấy năm yêu đương mặn nồng, tràn đầy kỷ niệm, tôi lại phải chịu cảnh nhắm mắt nhìn người tôi yêu đi lấy người khác.

Mấy năm sau đó, tôi cũng lập gia đình. Vợ tôi là người cùng quê, làm cô giáo. Tuy không xinh xắn bằng người yêu cũ của tôi nhưng cô ấy có một trái tim ấm áp và là một người phụ nữ chu đáo, tận tụy với chồng. Tôi cứ nghĩ, cuối cùng cuộc sống của mình cũng ổn định sau bao nhiêu sóng gió.

Bẵng đi một thời gian, khi tôi đang hạnh phúc vì mới được lên chức bố thì người yêu cũ của tôi bỗng liên lạc trở lại. Sau bao nhiêu năm bặt tin tức, khi nghe giọng cô ấy trong điện thoại, tôi thấy tim mình như ngừng đập. Tôi không ngờ trái tim tôi vẫn còn thổn thức nhiều đến thế, nhớ nhung nhiều đến thế.

Người yêu cũ làm tôi sốc...

Tôi nhận lời gặp cô ấy tại một quán cà phê. Cô ấy vẫn rất xinh đẹp và hiền hậu. Duy chỉ có đôi mắt là buồn vô hạn. Sau khi hỏi chuyện, tôi mới biết cô ấy đã ly dị khá lâu và vẫn chưa có con cái gì. Nhìn gương mặt sầu muộn của cô ấy, tôi thấy tim mình đau như cắt.

Chúng tôi còn gặp gỡ nhau nhiều lần sau đó. Mỗi lần gặp lại, tôi đều trằn trọc, khó ngủ. Tôi không đành lòng khi thấy người yêu cũ của mình phải sống cô quạnh, buồn tủi. Nếu như ngày đó tôi dẹp bỏ sĩ diện của mình, kiên quyết đấu tranh cho tình yêu thì chắc bây giờ, cô ấy sẽ không phải sống khổ sở như thế.

“Tình cũ không rủ cũng tới”, sau nhiều lần gặp gỡ, chúng tôi đã ngã vào vòng tay nhau. Quả thực, lấy vợ đã bao nhiêu năm nhưng tôi vẫn không có được cảm giác yêu thương mãnh liệt như khi gần gũi cô ấy. Sau đó, cứ rảnh rỗi là tôi và cô ấy lại gặp nhau.

Mới đây, cô ấy còn đòi làm vợ bé. Cô ấy muốn chuyển đến chỗ tôi thường xuyên đi công tác, mua nhà ở đấy để được sống như vợ chồng với tôi. Tôi cũng thắc mắc, tại sao cô ấy lại muốn làm vợ bé mà không đòi hỏi tôi phải bỏ vợ hay chỉ làm nhân tình như nhiều người khác.

Quả thực, tôi cũng không muốn bỏ vợ vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp, vả lại vợ tôi cũng ngoan hiền, con tôi đang còn nhỏ. Nhưng nếu phải bỏ cô ấy bơ vơ thêm lần nữa, tôi cũng không đành lòng. Thế là tôi chiều theo yêu cầu của cô ấy, mua nhà ở tỉnh khác và thường xuyên nói dối vợ đi công tác để được sống với vợ hai.

Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi thật tuyệt. Cô ấy không đòi hỏi bất cứ điều gì và rất yêu chiều tôi. Chỉ có điều, tôi luôn phải sống trong sự dằn vặt và sợ hãi vì vợ tôi có thể phát hiện ra bất cứ lúc nào.

Nhưng sự vụng trộm quả thực có một ma lực mạnh mẽ. Tôi không thể dứt ra khỏi cô ấy để trở về làm một người chồng mẫu mực như xưa. Hễ có dịp, tôi lại đi công tác để được sống những ngày tháng vợ chồng ngắn ngủi với người cũ của mình.

Khi vợ tôi bắt đầu có mang đứa thứ hai thì đứa con của tôi và cô ấy cũng bắt đầu tượng hình. Tôi vừa mừng vừa sợ, nhưng lại không thể bảo cô ấy bỏ đi đứa con này. Cô ấy vừa mới được làm mẹ lần đầu tiên, và thực sự, tôi cũng mong muốn được có con với cô ấy.

Đôi lúc tôi cũng cảm thấy mệt mỏi khi phải sống với hai bà “vợ”, nhất là luôn phải ở trong trình trạng thấp thỏm, che giấu. Nhưng đã lỡ “đâm lao” nên tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi thật sự bối rối. Sau khi tam su chuyện, mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên đúng đắn nhất để giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Có nên từ bỏ con để đến với “tình yêu đích thực”

Thi thoảng tan giờ làm hoặc nghỉ giữa trưa anh và em lại cùng nhau đi uống nước, café rồi vào nhà nghỉ tâm sự cùng nhau…

Em năm nay 24 tuổi, hiện đã có gia đình và một con nhỏ lên 3. Trước kia do gia đình khó khăn nên chưa tròn 20 tuổi bố mẹ em đã bắt lấy chồng. Anh là người cùng làng, gia đình cũng khá giả. Em cưới anh không xuất phát từ tình yêu, đơn giản chỉ là gia đình giục cưới thôi.

Ảnh minh họa

Thời gian đầu về chung sống vợ chồng cũng không có xích mích gì. Mọi việc trong gia đình cứ thế trôi đi. Rồi em sinh con và ở nhà trông con cho đến bây giờ. Thời gian gần đây do công việc của chồng em không được thuận lợi, làm ăn thường hay thua lỗ.

Anh thường hay về nhà mắng chửi, lăng mạ em, nói em có mỗi việc chăm con mà cũng không xong để con gầy ốm. Lời qua tiếng lại vợ chồng thành ra to tiếng, cãi vã lẫn nhau. Đã thế mẹ chồng cũng xúm vào mắng mỏ, nói em là người ăn bám, không chịu đi làm gì, chỉ ở nhà ngủ, có mỗi việc chăm con cũng không ra hồn.

Gia đình nhà chồng đánh giá em là người vô tích sự, chẳng thể làm lên trò trống gì hết. Họ thách thức có giỏi thì ra ngoài xã hội kiếm tiền đi. Vì quá uất ức nên em đã quyết tâm đi tìm việc làm. Công ty em làm cách nhà khoảng 10km, vẫn biết đi làm là vất vả, con cái nheo nhóc hơn. Nhưng bù lại tư tưởng thoả mái, cầm đồng tiền lương của mình tiêu pha, không phải ngửa tay xin chồng cũng thấy hả hê.

Đi làm một thời gian thì có quen một anh bằng tuổi chưa có gia đình. Anh ấy thường hay quan tâm, thấy em làm việc gì nặng nhọc anh đều giúp đỡ. Thấy em mệt hỏi, hay tâm trạng buồn anh cũng hỏi han, chia sẻ, động viên em. Cứ như thế một thời gian sau thì em nảy sinh tình cảm.

Thi thoảng tan giờ làm hoặc nghỉ giữa trưa anh và em lại cùng nhau đi uống nước, café rồi vào nhà nghỉ tâm sự cùng nhau. Anh ấy nói yêu em và muốn cưới em làm vợ, thấy em buồn tủi anh không đành lòng. Nói em ly hôn đi rồi hai đứa làm đám cưới. Em hỏi anh ấy có thật không? Thì anh ấy thề là xuất phát từ trái tim và anh yêu em thật lòng.

Em nói “anh hãy chứng minh đi” thì hôm sau anh đưa em về ra mắt gia đình nói với mọi người rằng “sẽ cưới em làm vợ” và sẽ làm tất cả để được chung sống với em cho dù gia đình phản đối, có phải chịu nhiều áp lực thì anh vẫn sẽ bảo vệ em tới cùng.

Biết tình cảm của anh dành cho em là chân thành. Nghe những lời nói xuất phát từ trái tim anh. Khiến cho nước mắt em tứa ra vì hạnh phúc. Cảm giác chưa bao giờ có được khi ở bên chồng em.

Nếu vợ chồng em mà chưa có con thì sẽ chẳng cần suy nghĩ gì. Em sẽ làm thủ tục ly hôn để đến bên anh ngay lập tức. Phiền một nỗi giờ em còn con nhỏ, không lỡ bỏ con để đi. Mà sống với chồng em bây giờ thì cuộc đời em chẳng bao giờ biết đến mùi “hạnh phúc”. Em có nên bỏ con để đến với bến bờ hạnh phúc với anh không? (Xuân)

Chồng kể chuyện ân ái với người cũ…

Đàn bà con gái gì mà không nết na, đoan chính. Thuở đời có khi nào vợ lại chủ động đòi hỏi như em không?”.

Nhiều người thắc mắc tại sao tôi và người yêu cũ của chồng lại có thể thân thiết với nhau như vậy, tôi hay đùa: “Gặp thời thế thế thời phải thế”. Mà có lẽ đúng như vậy thật. Anh vẫn tới lui, gần gũi, nếu tôi không để mắt thì có khi mất chồng như chơi.

Thế nhưng có những điều thật khó nói. Tôi không biết mối quan hệ trước đây và cả hiện nay của họ thế nào mà tất tần tật mọi chuyện của chúng tôi anh đều kể cho chị nghe. Tôi biết điều này lần đầu tiên là vì chị góp ý cách ăn mặc của tôi. Hôm đó chị bảo: “Anh Minh nói đi ra ngoài với em rất mắc cỡ…”. Đại khái là chồng tôi chê gu ăn mặc của vợ, nhưng tại sao anh không nói thẳng với tôi mà lại thông qua một người khác, nhất là người ấy lại là người yêu cũ, là tình địch của vợ mình?

"Thuở đời có khi nào vợ lại chủ động đòi hỏi như em không?”

Lần thứ hai chị chê tôi nấu ăn dở. “Anh Minh nói không bữa nào ảnh ăn được quá 2 chén cơm. Em phải chú ý khẩu vị của chồng chớ, nếu không, ổng đi ra ngoài ăn thì mất chồng hồi nào hỏng hay đó nghen”. Nghe chị nói vậy, tôi lại giật mình và tự ái ghê gớm… Chẳng lẽ một lời góp ý với vợ mà anh cũng không nói được để phải nói qua trung gian một người thứ ba? Khi tôi cật vấn thì anh nhăn mặt: “Vui chuyện thì nói nghe chơi thôi, có gì đâu mà làm dữ vậy?”.

Thế nhưng chính anh lại là người làm cho cuộc sống vợ chồng không lúc nào yên ổn. Cứ vài ba hôm, nếu không phải người yêu cũ thì là bạn bè, người thân, khi thì gọi điện, lúc gặp trực tiếp để phản ánh “những tồn tại, hạn chế” của tôi trong vai trò một người vợ. Tôi bận việc công ty không kịp nấu đồ ăn sáng anh cũng méc người yêu cũ; tôi về trễ do phải nán lại để giải quyết nốt công việc anh cũng than phiền với mấy cô em chồng; thậm chí tôi đi đường bị mấy tên say xỉn va quẹt làm trầy xước, anh không quan tâm hỏi thăm mà còn méc với ba mẹ là tôi “chạy xe mà lo ngó trời trăng mây nước” nên mới bị xe tông…

Tất cả những thứ ấy tôi đều chịu đựng được. Mới đầu tôi còn nói lại nhưng sau đó tôi nản quá chẳng thèm nói. Vợ chồng cưới nhau mới 2 năm mà tôi thấy mỏi mệt vô cùng. Thế nhưng đó chưa phải là tất cả những gì mà tôi phải chịu đựng. Nghe tôi kể, mẹ tôi bảo: “Đàn ông không tật này cũng tật nọ. Nó không rượu chè, bài bạc thì cũng là tốt rồi”. Tôi nghĩ, mẹ tôi nói vậy vì thế hệ của bà khác, còn tôi, đâu nhất thiết phải phạm vào một điều xấu nào đó thì mới là con người? Thế nhưng chẳng lẽ cứ cãi cọ? Mà cái chuyện ấy tôi cũng không có thời gian, tâm trí để làm. Thay vì gây gổ với anh, tôi làm việc thì sẽ hữu ích hơn.

Cho đến lần sinh nhật anh mới đây, chị người yêu cũ của anh ghé tặng quà. Tôi lịch sự mời chị ở lại dùng cơm. Chị vui vẻ xuống bếp phụ tôi nấu nướng. Vẫn như những lần trước, chị huyên thuyên chuyện trò. Bất ngờ chị bảo: “Chị thấy anh Minh dạo này hơi xanh đó nghen. Em nên kềm chế một chút. Tốt mái hại trống, có ngày chồng liệt luôn thì hết xài”. Tôi chưng hửng: “Chị nói gì em không hiểu?”. “Anh Minh than thở với chị em mạnh quá, đòi hỏi nhiều, ảnh không đáp ứng nổi”- chị trả lời.

Tôi xấu hổ chỉ còn nước chui xuống đất. Chẳng lẽ chuyện riêng tư như vậy mà chồng tôi cũng mang ra kể với người yêu cũ hay sao? Mà tôi mạnh hay yếu thì chính tôi cũng không biết. Vợ chồng lâu lâu không gần gũi thì thấy thèm muốn. Năm mười bữa, nửa tháng thấy anh không động tịnh gì thì tôi cũng có chủ động gợi ý. Chẳng lẽ như vậy là quá mạnh, là quá đáng, là không được phép? Mà nói thật, bao nhiêu lâu chung sống, có mấy lần anh làm cho tôi được thỏa mãn đâu? Anh xong phần mình thì thôi chứ chưa bao giờ biết cảm giác của vợ. Nhiều lần xong việc thấy anh nằm ngủ, tôi ấm ức ra phòng khách ngồi khóc một mình. Chồng 34 tuổi, vợ 28 mà năm khi, mười họa mới được một lần đến đầu, đến đũa chứ có phải ngày nào, tuần nào cũng gần gũi đâu? Mà anh có nhất thiết phải… la làng lên như vậy không?

Lần này thì tôi hết chịu nổi. Tôi nhất quyết phải hỏi anh cho ra lẽ. “Anh nói như vậy là sỉ nhục em. Tại sao chuyện vợ chồng riêng tư mà anh cũng đem kể lể với chị ấy? Hay là hai người còn có gì với nhau?”. Thấy tôi bực tức, anh cũng không nhịn: “Này, em đừng có đem chuyện nọ xọ chuyện kia nghen. Quan hệ giữa anh với cô ấy thế nào thì em không cần biết. Không lẽ anh không được quyền tâm sự hay sao? Em nhìn lại mình đi. Nếu không như vậy thì tại sao anh càng ngày càng ốm, còn em thì càng ngày càng phát tướng? Đàn bà con gái gì mà không nết na, đoan chính. Thuở đời có khi nào vợ lại chủ động đòi hỏi như em không?”.

Tôi nhìn anh, chảy nước mắt: “Như thế nào là không nết na, đoan chính? Chẳng lẽ vợ chồng lại không có quyền đòi hỏi? Hay là anh làm chuyện ấy ở chỗ khác nên về nhà mới mệt mỏi, hết hơi như vậy? Được rồi, từ nay giường ai nấy ngủ”. Nghe tôi nói vậy, anh gục gật đầu: “Thích thì chiều”.

Nói rồi anh bỏ đi. Tối đó anh không về. Hôm sau anh về lấy quần áo rồi đi tiếp. Chị người yêu cũ của anh gọi điện mắng tôi: “Em làm cái gì mà ảnh giận bỏ đi vậy? Còn chưa chịu tới đây rước ảnh về nữa hả?”. Tôi bực mình: “Em cho chị luôn đó”. Nói rồi tôi cúp máy.

Vậy là anh ở luôn bên nhà người yêu cũ. Đến nay đã được 2 tuần. Tôi ở nhà một mình, những lúc rảnh rỗi tôi lại suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Sao nó chẳng giống bất cứ một cuộc hôn nhân nào dù cũng bắt đầu bằng tình yêu. Bây giờ thì nó nhạt nhẽo, vô vị quá.

Tôi chẳng biết nên tiếp tục duy trì hay chấm dứt, chỉ thấy trong lòng một nỗi chán chường…

Chồng ngủ với vợ ân nhân và bảo tôi "Yêu" anh ta để trả nợ

Tôi bỏ nhà đi đã hai hôm nay và cũng chừng đó thời gian tôi giam mình trong khách sạn để trút cạn nước mắt cho những gì đang xảy ra. Tôi không chịu nổi khi phải ngày ngày gặp mặt người tồi tệ, một cuộc hôn nhân vỡ tan và trên hết là nỗi khổ khi bất đắc dĩ trở thành một kẻ phản bội chính ân nhân của mình.

Vợ chồng tôi đã có một khoảng thời gian bần cùng. Tôi đau ốm, chồng mất việc trong khi con lại còn quá nhỏ. Có những ngày hết tiền, chúng tôi phải chở con về nhà bố mẹ chồng để ăn ké một bữa cơm. Tuy là cơm nhà nhưng khi không đưa tiền cũng thật khó nuốt. Mẹ chồng hay liếc vì nghĩ chồng tôi rước một “con bệnh” về làm vợ. Ăn được mấy bữa, chị dâu của chồng đuổi thẳng cổ chúng tôi ra khỏi nhà.

Lúc đó cơ cực đến nỗi tôi chỉ muốn giải thoát kiếp người của mình bằng cái chết. Rồi ân nhân của chúng tôi xuất hiện. Anh ấy ngày xưa là bạn của anh trai tôi. Trước còn đi học hay đến chơi nhà nên khi gặp nhau là chúng tôi nhận ra nhau ngay.

Bây giờ anh ấy rất thành đạt, vợ con đuề huề. Biết vợ chồng tôi khó khăn, anh sẵn sàng ra tay giúp đỡ. Anh đưa tôi vào viện chữa bệnh, giúp chồng tôi tìm việc ở một công ty bạn của anh. Sau đó anh còn cho chúng tôi vay tiền xây nhà. Trong khoảng thời gian đang xây dựng, anh đưa chúng tôi về nhà anh cho ăn ở mà không hề lấy một xu nào.

Tôi vẫn hay nói với chồng, trong lúc khó khăn cả nhà chồng còn muốn chối bỏ vậy mà anh ấy vẫn giúp đỡ, ơn này không sao kể hết, cả đời vợ chồng phải sống và trả ơn cho anh ấy. Cứ tưởng chồng tôi là người trí thức và hiểu chuyện, vậy mà hóa ra lại là một kẻ bạc bẽo vô ơn và vô liêm sỉ.

Sau khi có nhà có cửa, có công việc ổn định, tôi phát hiện chồng ngoại tình. Tôi hận anh cao ngạo đến mức đã ngoại tình còn không thèm tìm cách che giấu cho cẩn thận. Khi tôi phát hiện, anh cũng không tỏ vẻ sợ sệt tội lỗi gì lắm. Tôi quay cuồng trong đau khổ và tìm mọi cách để biết người phụ nữ đó là ai.

Không có ai để tâm sự, tôi lẳng lặng tìm đến vợ của ân nhân – người phụ nữ đảm đang mà tôi luôn ngưỡng mộ. Sau khoảng thời gian ăn nhờ ở đậu nhà chị ấy chúng tôi đang dần trở nên thân thiết. Cũng tại nơi đó, tôi bắt gặp chồng mình. Mặc dù không tận mắt chứng kiến cảnh họ ôm ấp mặn nồng nhưng nhìn thái độ tôi hiểu ngay mối quan hệ giữa họ là gì.


Không biết chồng tôi có thấy tự ghê tởm bản thân không khi sống như một kẻ phản phúc vô ơn, ăn nằm với vợ của ân nhân ngay trên chính chiếc giường của họ? Không biết chồng tôi có biết luật nhân quả ở đời và lường trước được hậu quả những việc mình đang làm?

Chồng tôi còn tự thú những điều mà tôi không đủ sức chịu đựng để nghe vì quá ghê tởm. Họ ngoại tình với nhau từ những ngày vợ chồng tôi mới về ở nhờ để xây nhà. Ban đêm họ đã lẻn ra khỏi phòng để ngoại tình với nhau.

Trong muôn vàn phụ nữ, sao chồng tôi không chọn một ai khác mà lại chính là vợ của ân nhân đã cứu vớt cả gia đình chúng tôi? Tôi thấy xẩu hổ với lương tâm và với anh ấy. Anh ấy đạo đức là thế lại gặp phải chúng tôi, không khác gì nuôi ong tay áo.

Số tiền xây nhà chúng tôi nợ anh ấy còn chưa trả xong. Lần nào nhắc đến anh cũng gạt đi và bảo vợ chồng tôi cứ để tiền đấy mà lo cho con cái đã, trả nợ tính sau. Nợ tiền chưa hết, chúng tôi lại nợ anh nghĩa ân tình. Và đây là cách chồng tôi trả nợ anh ấy. Tôi ước mình được chết đi để khỏi phải hổ thẹn nếu chuyện này bị lộ ra.

Đáng khinh bỉ hơn là thái độ của chồng tôi. Khi tôi đay nghiến chồng vì anh đã ngoại tình với vợ ân nhân – một người đáng ra phải mang ơn. Thay vì nói lời xin lỗi, chồng tôi đã nói thế này “Thế em cũng ngủ với anh ta đi mà trả nợ”. Nghe xong câu đó, tôi đã sốc đến nỗi cấm khẩu vì sự tệ bạc và khốn nạn của chồng. Chồng tôi đã quên mất công việc mà anh đang làm từ đâu ra, căn nhà mà anh chui ra chui vào mỗi ngày ở đâu mà có. Tôi bỏ nhà đi từ hôm đó vì không thể nhìn mặt chồng thêm nữa.

Bây giờ tôi không biết phải đối mặt với chuyện tày đình này thế nào? Tôi đâu thể sống tiếp với chồng và cũng đâu thể nhìn mặt ân nhân của tôi? Mọi thứ tôi đang có cũng nhờ anh gây dựng nên, tôi phải làm sao trả nợ cho hết?

Bản “hợp đồng” lạ lùng giữa vợ và nhân tình của chồng

Thấy tôi tái mặt khi nhìn dãy số điện thoại hiện trên màn hình, Thoan, cô nhân tình của tôi giọng đủng đỉnh như người đi xem hội “chẳng việc gì mà anh phải sợ cuống lên như thế...

... chắc có việc gì đột xuất nên chị ấy mới gọi thôi, em và chị ấy đã thỏa thuận với nhau rồi, “nước sông không phạm nước giếng”.


Tôi 38 tuổi, là trưởng phòng vật tư của một công ty kinh doanh thiết bị máy công trình, còn Liên, vợ tôi là giáo viên dạy văn cấp hai của trường chuyên của tỉnh.

Lấy nhau đã gần 10 năm, chúng tôi có hai đứa con gái xinh xắn, ngoan ngoãn, một đứa học lớp ba, còn đứa út năm nay vào lớp một.

Kinh tế gia đình khá ổn định, vợ chồng lại hòa thuận chả mấy khi nặng nhẹ, lời ra tiếng vào gì với nhau nên ở khu phố, gia đình tôi được coi như hình mẫu. Nhiều người xuýt xoa khen vợ tôi giỏi “quản chồng” vì do công việc tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà, nhưng lúc nào về nhà tôi cũng chỉn chu việc nhà, phụ vợ chăm sóc con cái, thăm nom nội ngoại đôi bên chu toàn.

Thế nhưng có một “bí mật” mà gần nửa năm nay tôi giấu vợ, đấy là mối tình của tôi và Thoan, cô kế toán của một công ty đối tác mà tôi có dịp quen, làm việc chung khi đi ký hợp đồng mua hàng cho công ty.

Thoan mới 26 tuổi, chưa chồng, khuôn mặt ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt lá răm sắc lem lẻm, nụ cười có lúm đồng tiền “chết chìm” người đối diện.

Chỉ vài ba lần tiếp xúc, trò chuyện, tôi và Thoan lao vào nhau như duyên tiền định. Thời gian tôi ở với Thoan nhiều gấp mấy lần thời gian tôi về nhà với Liên và hai con. Lấy cớ bận công việc, hàng hóa phải xuất nhập nhiều nên tôi vắng nhà liên tục.

Điều tôi không thể ngờ là vợ tôi lại biết được chuyện tình cảm của tôi và Thoan. Cô ấy đã tìm đến tận nhà Thoan và họ đã trò chuyện rồi cùng “thỏa thuận” với nhau một cam kết mà tôi là nhân vật chính lại không hề hay biết. Mãi tới khi tôi thấy trên màn hình điện thoại của Thoan hiện lên số điện thoại của vợ tôi gọi đến, tôi giật mình tái mặt vì sợ thì Thoan mới giải thích cho tôi.

Hóa ra Liên biết chuyện tôi bồ bịch với Thoan vì một học sinh của cô ấy ở ngay gần nhà Thoan, thấy tôi thường xuyên ăn ở tại đây đã thông báo với cô giáo của mình. Liên âm thầm tìm hiểu và đã đến gặp Thoan. Cô ấy nói thẳng với Thoan rằng tôi đã phản bội tình yêu của cô ấy, phản bội lại các con nên cô ấy cũng không còn gì để níu giữ tôi. 

Có điều các con còn quá nhỏ, Liên không muốn có sự xáo trộn trong gia đình ảnh hưởng đến tâm lý của các cháu nên sẽ chấp nhận “giữ chồng” trên danh nghĩa. 

Cô ấy nói với Thoan tôi và Thoan muốn chung sống với nhau hay làm những gì đi nữa, cô ấy cũng sẽ không quan tâm và không bao giờ can thiệp vào. Kể cả chuyện tiền nong, cô ấy cũng không cần tôi phải đóng góp một đồng nào hết vì thu nhập của cô ấy đủ sức lo cho các con cuộc sống đầy đủ.

Chỉ có một yêu cầu duy nhất là tôi phải đều đặn về nhà để cho các con được gặp bố, những dịp lễ tết nội ngoại tôi cũng sẽ phải về để đưa vợ con đi thăm hỏi ông bà, làm tròn bổn phận dâu con. Còn tình cảm giữa tôi và Liên hoàn toàn chấm dứt.

Nghe những điều Thoan nói mà tôi bàng hoàng, sống lưng lạnh toát như bị cảm gió đột ngột. Tôi không thể ngờ người vợ hiền lành của tôi lại chọn cách cư xử mềm mỏng nhưng “cao tay” đến thế khi biết chồng đi ngoại tình.

Tôi cũng yêu Thoan nhưng thực lòng không hề muốn mất Liên, muốn rời bỏ gia đình của mình. Tôi phải làm thế nào bây giờ?

"Em không phải người phụ nữ anh từng yêu"

Anh yêu, mười năm trước, em thật... thú vị. Em đi chơi suốt ngày, luôn cười nói và lúc nào cũng có bạn bè vây quanh. Rồi em gặp anh, ngã bổ nhào vì tiếng sét ái tình. Sau 3 năm, chúng ta kết hôn, dọn về chung sống.

Tất cả đều háo hức - ta yêu nhau phát điên và tìm mọi cách thể hiện tình yêu dành cho nhau dù là trước đám đông, trước sự chứng kiến của bạn bè. Ta luôn cười không ngớt.

Thế rồi ta có con.

Đứa đầu ra đời từ 4 năm về trước. Em tối mắt tối mũi vì bận rộn và trầm cảm. Đứa thứ hai ra đời năm ngoái, em ngụp trong lo lắng. Cả hai lần, em đều vượt qua được nhờ có sức mạnh của anh. Cảm ơn sự hỗ trợ của anh. Cảm ơn những gì anh đã động viên em. Nhưng sự căng thẳng đó cả hai đã đều đã cảm nhận được, và nó để lại những dấu ấn lên mối quan hệ của hai ta, giống như một cột mốc của việc trở thành cha mẹ.


Đến hôm nay em là người dễ cáu gắt hơn, dễ tự ái hơn. Em tăng cân và hay mệt mỏi. Em đãng trí, đãng trí hơn trước nhiều. Tất cả những điều này có phải vì chứng trầm cảm hay không? Tại đống thuốc trầm cảm mà em uống ấy? Hay đơn giản vì công việc nuôi dạy con quá mới mẻ, quá nặng nề kia mà ra? Em bắt đầu hiểu mình là ai và gia đình chúng ta đã hoàn thiện.

Ngôi nhà chúng ta sống trở nên đông hơn và bừa bãi hơn, nhiều khi chẳng mang lại cảm giác dễ chịu theo đúng nghĩa "như đang ở nhà". Cuộc sống của chúng ta lúc nào cũng bận rộn với lịch làm việc kín mít thậm chí là quá tải. Đã hàng thế kỷ rồi ta không đến rạp xem phim cùng nhau, trong khi "Nữ hoàng băng giá" hay "Cô bé lọ lem" là những phim thường xuyên đặt chế độ "bật lại" ở nhà mình. 

Cũng quá lâu rồi vợ chồng mình không nghe hòa nhạc. Chúng ta đi ngủ sớm hơn rất nhiều so với cặp vợ chồng son thích trêu đùa quấn quýt bên nhau ngày xưa, chúng ta không còn những bữa tối say túy lúy dắt nhau về nhà vừa đi vừa hát vang trời như ngày còn hò hẹn.

Nhưng - cùng với nhau chúng ta đã cho ra đời hai thiên thần nhỏ cực kỳ đáng yêu. Các con mang nhiều nét của anh và em, cả trên gương mặt và trong tính cách. Vợ chồng mình đã tạo ra cho các con một mái ấm đầy tình yêu, những vòng tay ôm của gia đình và cả những tiếng cười. 

Chúng ta đọc sách cho con nghe, anh thường nói em chưa nói chuẩn khi giả giọng của muông thú. Rồi có lúc cả nhà cùng chơi giải ô chữ với nhau, hoặc anh và em sẽ tìm kiếm những điểm vui chơi thú vị để đưa các con ra ngoài. Ta thường trao nhau ánh mắt trìu mến qua mái đầu xanh của hai con, hoặc có khi trợn hết cả mắt vì vừa phát hiện có đừa vừa "làm bừa" ra bỉm.

Một cách giản đơn, anh khiến em thành người... thú vị hơn ngay cả khi đối diện với thực tế không còn mấy lãng mạn. Anh luôn giúp em cảm nhận mọi việc trôi qua rất nhẹ nhàng, em dịu lòng mỗi lúc ngắm anh chơi đùa bên các con. Tiếng cười của các con khi chơi cùng anh là bản nhạc em muốn nghe hoài không dứt mỗi khi gặp chuyện khó khăn. 

Em hiểu về em, về cuộc sống của mỗi chúng ta hơn rất nhiều. Tình yêu của anh và em đã khác so với 10 năm trước khi chúng ta mới gặp, nhưng em yêu cuộc sống mà chúng ta đã tạo dựng được ngày hôm nay, yêu anh nữa, rất nhiều. Hành trình mà vợ chồng mình cùng đi qua đã mang đến cho chúng ta nhiều hơn những cơ hội, để lại đằng sau những khó khăn...

Bằng mọi cách, chúng ta đã có những gì của ngày hôm nay. Chắc chắn sẽ còn nhiều điều đợi chờ chúng ta phía trước, khi anh và em, con cái chúng ta, bạn bè chúng ta, cha mẹ chúng ta - tất cả đều già đi. Song chỉ cần chúng ta vẫn mãi là chúng ta - hài hước, yêu thương, luôn gọi nhau bằng nickname, luôn dành thời gian chơi đùa bên nhau - em biết tất cả đều sẽ ổn.